BÀI GIÁO LÝ VỀ CẦU NGUYỆN – BÀI 17. LỜI CẦU NGUYỆN CHÚC LÀNH

Written by xbvn on Tháng Tư 28th, 2024. Posted in Lm Võ Xuân Tiến, Luân lý, Nhân bản, Tâm linh, Thế Giới, Tý Linh

Tóm tắt bài giáo lý của Đức Thánh Cha:

Hôm nay, chúng ta tập trung sự chú ý vào lời chúc lành là một chiều kích thiết yếu của việc cầu nguyện. Trong những trang mở đầu Thánh Kinh, Thiên Chúa không ngừng chúc lành cho sự sống. Lời chúc lành có một sức mạnh đặc biệt đồng hành suốt cuộc đời của những ai nhận được nó và nó giúp tâm hồn con người sẵn sàng để cho Thiên Chúa biến đổi. Niềm hy vọng của thế giới hoàn toàn nằm ở lời chúc lành của Thiên Chúa, vốn được hoàn thành nơi Chúa Giêsu Kitô, Ngôi Lời của Ngài đã nhập thể và hiến tế cho chúng ta trên thập giá. Thiên Chúa đối xử với chúng ta như một người cha, người mẹ tốt lành, không bao giờ ngừng yêu thương con mình bất chấp lỗi lầm của chúng. Đối với Thiên Chúa, ngay cả tù nhân cũng vẫn là con cái của Ngài mà ân sủng của Ngài có thể thay đổi cuộc sống của họ. Bởi vì Ngài đón nhận chúng ta như chúng ta là nhưng không rời bỏ chúng ta như chúng ta là. Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu nhìn thấy nơi những người bị gạt bỏ và bị từ chối lời chúc lành bất diệt của Chúa Cha. Sự đáp trả của chúng ta đối với lời chúc lành của Thiên Chúa được thực hiện thông qua lời cầu nguyện, vốn là niềm vui và lòng biết ơn. Thiên Chúa không đợi đến khi chúng ta hoán cải mới bắt đầu yêu thương chúng ta, nhưng Ngài đã làm điều đó từ rất lâu trước đó, khi chúng ta còn ở trong tội lỗi. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể chúc tụng vị Thiên Chúa này, Đấng chúc lành cho chúng ta và học nơi Ngài không nguyền rủa ai nhưng là chúc lành.

Dưới đây là bài giáo lý của Đức Thánh Cha, ngày 2/12/2020 :

Anh chị em thân mến, chào anh chị em !

Hôm nay, chúng ta tập trung vào một chiều kích thiết yếu của việc cầu nguyện: lời chúc lành. Chúng ta tiếp tục suy niệm về việc cầu nguyện. Trong các trình thuật về công trình tạo dựng (x. St 1-2), Thiên Chúa không ngừng chúc lành cho sự sống. Ngài chúc lành cho các loài vật (1, 22), Ngài chúc lành cho người nam và người nữ (1, 28), cuối cùng Ngài chúc lành cho ngày Sa-bát, ngày nghỉ ngơi và vui hưởng của toàn thể công trình tạo dựng (2, 3). Chính Thiên Chúa là Đấng chúc lành. Trong những trang đầu tiên của Thánh Kinh, đó là sự lặp đi lặp lại không ngừng các lời chúc lành. Thiên Chúa chúc lành, nhưng con người cũng chúc lành, và chúng ta nhanh chóng khám phá ra rằng lời chúc lành có một sức mạnh đặc biệt, vốn đồng hành cùng người nhận nó trong suốt cuộc đời, và khiến tâm hồn con người sẵn sàng để cho Thiên Chúa thay đổi (Công đồng đại kết Vatican II, Hiến chế Sacrosanctum Concilium, số 61).

Do đó, lúc ban đầu của thế giới, có Thiên Chúa “nói – điều tốt lành”, [chúc lành: từ tiếng Latinh benedicere, nghĩa đen là nói điều tốt lành], nói – điều tốt lành. Ngài thấy rằng mỗi công trình do tay Ngài lầm ra đều tốt đẹp, và khi con người xuất hiện, công trình tạo dựng được hoàn thành, Ngài nhận ra rằng nó “rất tốt lành” (Stk 1, 31). Chẳng bao lâu sau, vẻ đẹp mà Thiên Chúa đã in sâu vào công trình của Người sẽ hư hỏng đi, và con người sẽ trở thành một thụ tạo thoái hóa, có khả năng gieo rắc sự dữ và sự chết trên thế giới; nhưng không gì có thể xóa bỏ được dấu ấn đầu tiên của Thiên Chúa, một dấu ấn về sự tốt lành mà Thiên Chúa đã đặt trên thế giới, trong bản tính con người, nơi tất cả chúng ta: khả năng chúc lành và việc được chúc lành. Thiên Chúa không phạm sai lầm với công trình tạo dựng và cũng không sai lầm trong việc tạo dựng con người. Niềm hy vọng của thế giới hoàn toàn nằm ở lời chúc lành của Thiên Chúa: Ngài tiếp tục yêu thương chúng ta, như nhà thơ Péguy nói,[1] Ngài là người đầu tiên tiếp tục hy vọng điều tốt lành cho chúng ta.

Lời chúc lành vĩ đại của Thiên Chúa là Chúa Giêsu Kitô, đó là món quà vĩ đại của Thiên Chúa, Con của Ngài. Đó là một lời chúc lành cho toàn thể nhân loại, đó là một lời chúc lành đã cứu độ tất cả chúng ta. Ngài là Ngôi Lời hằng hữu mà Chúa Cha đã chúc lành cho chúng ta “khi chúng ta còn là tội nhân” (Rm 5, 8), như thánh Phaolô nói: Ngôi Lời đã trở nên xác thịt và được hiến tế cho chúng ta trên thập giá.

Thánh Phaolô xúc động công bố kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa và ngài nói như sau: “Chúc tụng Thiên Chúa là Thân Phụ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Trong Đức Kitô, từ cõi trời, Người đã thi ân giáng phúc cho ta hưởng muôn vàn ơn phúc của Thánh Thần. Trong Đức Kitô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước thánh nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người. Theo ý muốn và lòng nhân ái của Người, Người đã tiền định cho ta làm nghĩa tử nhờ Đức Giêsu Kitô, để ta hằng ngợi khen ân sủng rạng ngời, ân sủng Người ban tặng cho ta trong Thánh Tử yêu dấu.” (Êp 1, 3-6). Không có tội lỗi nào có thể xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh Chúa Kitô hiện diện trong mỗi chúng ta. Không tội lỗi nào có thể xóa bỏ hình ảnh mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta. Hình ảnh của Chúa Kitô. Người ta có thể làm biến dạng nó, nhưng không thể loại bỏ nó khỏi lòng thương xót của Thiên Chúa. Một tội nhân có thể ở trong lỗi lầm của mình một thời gian rất dài, nhưng Thiên Chúa kiên nhẫn cho đến cùng, hy vọng rằng cuối cùng tâm hồn đó sẽ mở ra và thay đổi. Thiên Chúa như người cha, người mẹ tốt lành, Ngài cũng là một người mẹ tốt lành: họ không bao giờ ngừng yêu thương con mình, cho dù nó có thể sai lầm, luôn luôn. Tôi nhớ lại nhiều lần tôi đã thấy mọi người xếp hàng để vào một nhà tù. Biết bao bà mẹ xếp hàng để vào thăm những đứa con trai bị giam giữ: họ không ngừng yêu thương con mình và họ biết rằng những người đi ngang qua trên xe buýt sẽ nghĩ: “À, đó là mẹ của một tù nhân”. Tuy nhiên, họ không xấu hổ về điều này, hay nói đúng hơn là họ xấu hổ nhưng vẫn tiến về phía trước, vì con trai họ quan trọng hơn sự xấu hổ. Cũng vậy, đối với Thiên Chúa, chúng ta quan trọng hơn mọi tội lỗi chúng ta có thể phạm, vì Ngài là cha, là mẹ, là tình yêu tinh thuần, Ngài đã chúc lành cho chúng ta mãi mãi. Và Ngài sẽ không bao giờ ngừng chúc lành cho chúng ta.

 

Một kinh nghiệm mạnh mẽ là đọc những đoạn Thánh Kinh chúc lành này trong một nhà tù hoặc trong một cộng đồng tái hòa nhập. Hãy làm cho những người này cảm thấy rằng họ vẫn được chúc lành bất chấp những lỗi lầm nghiêm trọng của họ, rằng Cha trên trời tiếp tục mong muốn điều tốt lành cho họ và hy vọng rằng cuối cùng họ sẽ mở ra cho điều tốt lành. Ngay cả khi những người cha mẹ thân nhất của họ đã bỏ rơi họ, vì giờ đây những người này đánh giá họ là không thể cứu vãn được, thì đối với Chúa, họ vẫn là con của Ngài. Thiên Chúa không thể xóa nhòa trong chúng ta hình ảnh người con, mỗi người chúng ta là con trai, là con gái. Đôi khi chúng ta thấy những điều kỳ diệu xảy ra: những người nam và người nữ được tái sinh. Vì họ tìm thấy lời chúc lành này, vốn đã xức dầu cho họ làm con. Bởi vì ân sủng của Thiên Chúa thay đổi cuộc sống: ân sủng đón nhận chúng ta như chúng ta là, nhưng không bao giờ rời bỏ chúng ta như chúng ta là.

Chẳng hạn, chúng ta hãy nghĩ đến điều Chúa Giêsu đã làm với ông Giakêu (x. Lc 19, 1-10). Mọi người đều nhìn thấy cái xấu xa trong ông; trái lại, Chúa Giêsu nhìn thấy nơi ông một tia tốt lành, và từ đó, từ sự tò mò của ông muốn nhìn thấy Chúa Giêsu, Người đã thông truyền lòng thương xót cứu độ. Trước tiên, tâm hồn của Giakêu đã thay đổi như thế và tiếp đến là cuộc đời ông. Nơi những người bị gạt bỏ và khước từ, Chúa Giêsu nhìn thấy lời chúc lành không thể xóa nhòa của Chúa Cha. Ông Giakêu là một người tội lỗi công khai, ông đã làm nhiều điều xấu, nhưng Chúa Giêsu đã nhìn thấy dấu chỉ không thể xóa nhòa về lời chúc lành của Chúa Cha, từ đó Người có lòng trắc ẩn. Cụm từ này được lặp lại rất thường xuyên trong Tin Mừng, “Người chạnh lòng thương”, và lòng trắc ẩn này đã khiến Người giúp đỡ ông và thay đổi tâm hồn ông. Hơn thế nữa, Người còn tìm cách đồng hóa mình với từng người nghèo khổ (x. Mt 25, 31-46). Trong đoạn “nghi thức” cuối cùng mà tất cả chúng ta sẽ bị phán xét, Mátthêu chương 25, Chúa Giêsu nói: “Ta đói, Ta trần truồng, Ta ở tù, Ta đau ốm, Ta ở đó …”.

Đối với Thiên Chúa là Đấng chúc lành, chúng ta cũng đáp lại bằng cách chúc tụng/lành – Thiên Chúa đã dạy chúng ta chúc lành và chúng ta phải chúc lành –: đó là lời cầu nguyện ngợi khen, thờ phượng, tạ ơn. Sách Giáo lý viết: “Lời cầu nguyện chúc tụng là lời đáp của con người trước những hồng ân của Thiên Chúa: vì Thiên Chúa chúc lành, nên tâm hồn con người có thể chúc tụng để đáp lại Đấng là nguồn mạch của mọi lời chúc lành” (số 2626). Cầu nguyện là niềm vui và lòng biết ơn. Thiên Chúa không đợi đến khi chúng ta hoán cải mới bắt đầu yêu thương chúng ta, nhưng Ngài đã làm điều đó từ rất lâu trước đó, khi chúng ta còn ở trong tội lỗi.

Chúng ta không thể chỉ chúc tụng vị Thiên Chúa này, Đấng chúc lành cho chúng ta, chúng ta còn phải chúc tụng mọi sự trong Ngài, tất cả mọi người, chúc tụng Thiên Chúa và chúc lành cho anh chị em chúng ta, chúc lành cho thế giới: đây là cội rễ của sự hiền lành Kitô giáo, khả năng cảm thấy được chúc lành và khả năng chúc lành. Nếu tất cả chúng ta đều làm như vậy thì chiến tranh chắc chắn sẽ không tồn tại. Thế giới này cần lời chúc lành và chúng ta có thể trao ban và đón nhận lời chúc lành. Chúa Cha yêu thương chúng ta. Và tất cả những gì còn lại đối với chúng ta là niềm vui chúc tụng Ngài và niềm vui tạ ơn Ngài, và học nơi Ngài không phải nguyền rủa, mà là chúc lành. Và bây giờ, chỉ một lời dành cho những người đã quen nguyền rủa, những người luôn có trong miệng cũng như trong lòng họ một lời xấu xa, một lời nguyền rủa. Mỗi người chúng ta có thể tự hỏi: tôi có thói quen nguyền rủa như thế không? Và hãy cầu xin Chúa ban ơn để thay đổi thói quen này, vì chúng ta có một tấm lòng được chúc lành và từ một tấm lòng được chúc lành sẽ không thể thốt ra lời nguyền rủa. Xin Chúa dạy chúng ta đừng bao giờ nguyền rủa nhưng là chúc lành.

———————————

[1] Le porche du mystère de la deuxième vertu, première éd.  1911.

———————————–

Tý Linh chuyển ngữ

(nguồn: vatican.va)

Tags: ,

Trackback from your site.

Bài viết cùng chủ đề

Dữ liệu Website cũ

Đang online

Lịch đăng bài

Tháng Mười Hai 2024
H B T N S B C
« Th11    
  1
2 3 4 5 6 7 8
9 10 11 12 13 14 15
16 17 18 19 20 21 22
23 24 25 26 27 28 29
30 31