BÀI GIÁO LÝ VỀ TẬT XẤU VÀ NHÂN ĐỨC – BÀI 17. ĐỨC TIN
Tóm tắt bài giáo lý của Đức Thánh Cha :
Anh chị em thân mến, tiếp tục các bài giáo lý của chúng ta về các nhân đức đối thần, vốn kết hợp chúng ta với Thiên Chúa và củng cố các nhân đức luân lý, giờ đây chúng ta hướng về đức tin. Sách Giáo lý dạy rằng nhờ đức tin, chúng ta tin vào Thiên Chúa và tất cả những gì Thiên Chúa đã mặc khải cho chúng ta, và tự nguyện phó thác toàn bộ con người mình cho Ngài (x. số 1814). Xuyên suốt Thánh Kinh, chúng ta gặp những mẫu gương sâu sắc về điều này, được thể hiện trong cuộc đời của những cá nhân như Abraham, Môisê và Đức Trinh Nữ Maria, những người đã dấn thân vào những con đường chưa được khám phá, vốn đầy rẫy nguy hiểm khi phó thác hoàn toàn bản thân cho Thiên Chúa. Tuy nhiên, ngay cả giữa những người tin, cũng có những lúc đức tin có thể lung lay và nỗi sợ hãi xâm chiếm. Chúng ta hãy nhớ rằng đức tin là một quà tặng, một món quà phải được cầu xin với lòng tin tưởng vào sức mạnh ân sủng của Thiên Chúa để mang lại sự ổn định và sức mạnh cho cuộc sống của chúng ta. Giống như các môn đệ trên thuyền, bị bão táp trên hồ vùi dập, chúng ta hãy hướng về Chúa Giêsu mỗi ngày và cầu xin Người: “Lạy Chúa, xin gia tăng đức tin cho chúng con!” (Lc 17, 5).
Dưới đây là bài giáo lý của Đức Thánh Cha, ngày 1/5/2024 :
Anh chị em thân mến, chào anh chị em !
Hôm nay, tôi muốn nói về nhân đức đức tin. Cùng với đức mến và đức cậy, nhân đức này được mô tả là đối thần. Có ba nhân đức đối thần: đức tin, đức cậy và đức mến. Tại sao đối thần? Bởi vì chúng có thể được sống – nhân đức này, ba nhân đức đối thần – chỉ nhờ ân sủng của Thiên Chúa. Ba nhân đức đối thần là những hồng ân lớn lao mà Thiên Chúa ban cho khả năng luân lý của chúng ta. Không có chúng, chúng ta có thể khôn ngoan, công bằng, can đảm và tiết độ, nhưng chúng ta sẽ không có đôi mắt nhìn được ngay cả trong bóng tối, chúng ta sẽ không có trái tim biết yêu ngay cả khi nó không được yêu, chúng ta sẽ không có niềm hy vọng khi không còn gì để hy vọng.
Đức tin là gì? Câu hỏi này: đức tin là gì? Sách Giáo lý Giáo hội Công giáo nói, nó giải thích rằng đức tin là hành vi mà con người tự nguyện phó thác toàn thân cho Thiên Chúa (1814). Trong đức tin này, Abraham là tổ phụ vĩ đại. Khi ông đồng ý rời bỏ vùng đất của tổ tiên để đi đến vùng đất mà Chúa sẽ chỉ cho ông, có lẽ ông sẽ bị đánh giá là điên rồ: tại sao lại bỏ cái đã biết cho cái chưa biết, cái chắc chắn cho cái không chắc chắn? Nhưng tại sao lại làm điều này? Thật điên rồ phải không? Nhưng Abraham lên đường, như thể ông có thể nhìn thấy Đấng vô hình: đây là những gì Thánh Kinh nói về Abraham. “Ông đi mà không biết mình sẽ đi đâu”. Điều này thật đẹp. Và một lần nữa chính Đấng vô hình sẽ khiến ông lên núi cùng với con trai mình là Isaac, đứa con trai duy nhất của lời hứa, người chỉ đến giây phút cuối cùng mới được thoát khỏi sự hy sinh. Với đức tin này, Abraham trở thành tổ phụ của một dòng dõi lâu đời. Đức tin đã làm cho ông sinh hoa trái.
Môisê là một người của đức tin khi, đón nhận tiếng Chúa thậm chí nhiều mối nghi ngờ có thể khiến ông lung lay, ông tiếp tục đứng vững và tin tưởng vào Chúa, và thậm chí bảo vệ dân tộc rất thường thiếu đức tin.
Đức Trinh Nữ Maria là một người nữ của đức tin khi, nhận được lời truyền tin của Thiên Thần, điều mà nhiều người hẳn sẽ gạt bỏ vì quá đòi hỏi và mạo hiểm, đã trả lời: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1, 38). Và, với tâm hồn tràn đầy đức tin, với tâm hồn tràn đầy niềm tín thác vào Thiên Chúa, Đức Maria đã dấn thân trên con đường mà Mẹ không biết đường đi cũng như những nguy hiểm.
Đức tin là nhân đức làm nên người Kitô hữu. Bởi vì trở thành Kitô hữu trước hết không phải là chấp nhận một nền văn hóa, với những giá trị đi kèm với nó, nhưng trở thành Kitô hữu là đón nhận và trân trọng một mối quan hệ, một mối quan hệ với Thiên Chúa: Thiên Chúa và tôi, chính tôi và khuôn mặt khả ái của Chúa Giêsu. Mối quan hệ này là điều làm cho chúng ta trở thành những Kitô hữu.
Liên quan đến đức tin, chúng ta nhớ đến một đoạn Tin Mừng. Các môn đệ của Chúa Giêsu đang băng qua hồ thì bất ngờ gặp bão. Họ nghĩ rằng họ có thể vượt qua bằng sức mạnh của đôi tay, bằng kinh nghiệm xoay xở của mình, nhưng con thuyền bắt đầu đầy nước và họ hoảng sợ (x. Mc 4, 35-41). Họ không nhận ra rằng họ đang có giải pháp ngay trước mắt mình: Chúa Giêsu ở đó với họ trên thuyền, giữa cơn bão, và Tin Mừng nói, Chúa Giêsu “đang ngủ”. Cuối cùng, khi họ đánh thức Người, sợ hãi và thậm chí tức giận rằng Người sẽ để họ chết, Chúa Giêsu đã trách họ: “Sao các con sợ? Các con không có đức tin sao?” (Mc 4, 40).
Vì thế, đây chính là kẻ thù lớn nhất của đức tin: nó không phải là trí tuệ, cũng không phải là lý trí, như một số người tiếp tục lặp đi lặp lại một cách ám ảnh; nhưng là sự sợ hãi. Vì lý do này, đức tin là món quà đầu tiên cần được đón nhận trong đời sống Kitô hữu: một món quà phải được đón nhận và cầu xin hằng ngày, để nó có thể được đổi mới trong chúng ta. Nó có vẻ là một món quà nhỏ, nhưng lại rất quan trọng. Khi chúng ta được đưa đến giếng rửa tội, cha mẹ chúng ta, sau khi cho biết tên mà họ đã chọn cho chúng ta, đã được linh mục hỏi – điều này đã xảy ra trong phép rửa tội của chúng ta: “Anh chị xin Hội Thánh Chúa điều gì?” Và cha mẹ đã trả lời: “Xin đức tin, phép rửa tội!”
Đối với các bậc cha mẹ Kitô hữu, ý thức được ân sủng đã được ban cho họ, đó cũng là món quà để xin cho con mình: đức tin. Với nó, các bậc cha mẹ biết rằng, ngay cả giữa những thử thách của cuộc sống, con cái họ sẽ không chìm đắm trong sợ hãi. Hãy xem, kẻ thù là sự sợ hãi. Họ cũng biết rằng, khi người con không còn cha mẹ trên trần gian này, nó sẽ tiếp tục có Thiên Chúa là Cha trên trời, Đấng không bao giờ bỏ rơi nó. Tình yêu của chúng ta rất mong manh và chỉ có tình yêu của Chúa mới chiến thắng được sự chết.
Chắc chắn, như thánh Tông Đồ nói, không phải ai cũng có đức tin (x. 2Tx 3,2), và ngay cả chúng ta, những người tin, cũng thường nhận ra rằng chúng ta cũng yếu lòng tin. Thông thường Chúa Giêsu có thể quở trách chúng ta, như Người đã làm với các môn đệ của Người, vì là “những người kém lòng tin”. Nhưng đó là món quà hạnh phúc nhất, nhân đức duy nhất mà chúng ta được phép ghen tị. Bởi vì những người có đức tin đều được một sức mạnh không chỉ của con người; quả thực, đức tin “kích hoạt” ân sủng trong chúng ta và mở tâm trí cho mầu nhiệm của Thiên Chúa. Như Chúa Giêsu đã từng nói: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này: “Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc”, nó cũng sẽ vâng lời anh em” (Lc 17, 6). Vì vậy, cũng như các môn đệ, chúng ta cũng hãy lặp lại với Người: Lạy Chúa, xin gia tăng đức tin cho chúng con! (Lc 17, 5). Thật là một lời cầu nguyện tuyệt đẹp! Chúng ta sẽ nói tất cả cùng nhau chứ? “Lạy Chúa, xin gia tăng đức tin cho chúng con”. Chúng ta hãy cùng nhau nói điều đó [mọi người] “Lạy Chúa, xin gia tăng đức tin cho chúng con”. Im lặng quá… to hơn một chút: [mọi người] “Lạy Chúa, xin gia tăng đức tin cho chúng con”! Cảm ơn anh chị em.
————————————
Tý Linh chuyển ngữ
(nguồn : vatican.va)
Tags: Audience, Phanxicô-I
Trackback from your site.
Bài viết cùng chủ đề
- ĐỨC LÊÔ XIV: TIN MỪNG VÀ HỌC THUYẾT XÃ HỘI LÀ LA BÀN CHO LỐI SỐNG BẤT BẠO ĐỘNG
- ĐHY PAROLIN: “ĐỦ BOM ĐẠN RỒI Ở GAZA, CHÚNG TÔI MUỐN MỘT LỆNH NGỪNG BẮN Ở UCRAINA”
- Ý NGHĨA CÁC TRANG PHỤC CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG LÊÔ XIV
- MỘT NỮ TU, NGUỒN GỐC CỦA TRANG WEB ĐẦU TIÊN CỦA VATICAN
- BÀI GIÁO LÝ NĂM THÁNH 2025. CHÚA GIÊSU KITÔ, NIỀM HY VỌNG CỦA CHÚNG TA. II. CUỘC ĐỜI CHÚA GIÊSU. CÁC DỤ NGÔN. BÀI 7. NGƯỜI SAMARI. TỚI NGANG CHỖ NGƯỜI ẤY, CŨNG THẤY, VÀ CHẠNH LÒNG THƯƠNG (Lc 10, 33b)
- PHẬT TỬ VÀ KITÔ HỮU CAM KẾT DẤN THÂN CHUNG VÌ HÒA BÌNH
- ĐỨC ÔNG RENZO PEGORARO, TÂN CHỦ TỊCH CỦA VIỆN HÀN LÂM GIÁO HOÀNG VỀ SỰ SỐNG
- BƯU ĐIỆN VATICAN, LOẠT TEM ĐẦU TIÊN CỦA ĐỨC LÊÔ XIV CUỐI CÙNG ĐÃ SẴN SÀNG
- MẸ LÀ NỮ TU, CON TRAI LÀ GIÁM MỤC: CÂU CHUYỆN KHÓ TIN CỦA NỮ TU SEBASTIANA
- ĐỨC TGM PAGLIA KẾT THÚC NHIỆM KỲ LÀM CHỦ TỊCH VIỆN HÀN LÂM GIÁO HOÀNG VỀ SỰ SỐNG
- “CHÚNG TÔI RẤT VUI MỪNG KHI RÔMA TỪ NAY LÀ THÀNH PHỐ CỦA NGÀI”
- KINH NỮ VƯƠNG THIÊN ĐÀNG CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH NĂM C: TIẾP TỤC LÀ KHÍ CỤ CỦA TÌNH YÊU THIÊN CHÚA DÙ BẢN THÂN SỰ YẾU ĐUỐI
- TẠI ĐỀN THỜ ĐỨC BÀ CẢ, ĐỨC LÊÔ XIV CẦU XIN ĐỨC MẸ ĐỒNG HÀNH CÙNG NGƯỜI DÂN RÔMA
- BÀI GIẢNG CỦA ĐỨC LÊÔ XIV TRONG THÁNH LỄ TIẾP QUẢN NGAI TÒA GIÁM MỤC RÔMA: “TRAO CHO ANH CHỊ EM CHÚT ÍT ỎI MÀ TÔI CÓ VÀ TÔI LÀ”
- ĐỨC GIÁO HOÀNG LÊÔ XIV LÀ ĐỐI TƯỢNG CỦA VIDEO LỪA ĐẢO AI
- ĐHY SARAH, ĐẶC PHÁI VIÊN CỦA ĐỨC LÊÔ XIV TẠI ĐỀN THÁNH SAINTE-ANNE-D’AURAY
- ĐỨC LÊÔ XIV: “CÁC GIÁO HOÀNG QUA ĐI, GIÁO TRIỀU VẪN CÒN MÃI”
- TỪ VƯƠNG CUNG THÁNH ĐƯỜNG THÁNH PHÊRÔ ĐẾN VƯƠNG CUNG THÁNH ĐƯỜNG THÁNH GIOAN LATÊRANÔ, CÂU CHUYỆN VỀ “ĐOÀN KỴ BINH CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG”
- XE GIÁO HOÀNG, BIỂU TƯỢNG CỦA GIÁO HOÀNG
- NHỮNG BƯỚC ĐI THÀNH CÔNG ĐẦU TIÊN CỦA ĐỨC LÊÔ XIV